1. 古诗词大全
  2. 宋代诗人

王安石的诗词全集

共收录了87首诗词作品

王安石简介

王安石(1021-1086)字介甫,抚州临川(今江西抚州西)人。庆历二年(1042)进士,授签书淮南判官。仁宗嘉祐三年(1058),入为三司度支判官,上书仁宗,提倡变法。神宗即位,任翰林学士兼侍讲,再次上书,力主革新。熙宁二年(1069),拜参知政事,设制置三司条例司,主持变法,积极推行农田、水利、青苗、均输、保甲、免役、市易、保马、方田等新法。次年,拜同中书门下平章事。七年,出知江宁府。八年,再相,次年复罢。十年(1077)封舒国公。元丰二年(1079),复拜尚书左仆射,改封荆国公。晚年退居江宁(今江苏南京)城外半山园,自号半山老人。元祐元年卒,年六十六,赠太傅。绍圣中,谥文。崇宁三年(1104),追封舒王。《宋史》、《东都事略》有传。自少博极群书,工诗擅文,有《临川先生集》一百卷,为「唐宋八大家」之一。《全宋词》用《彊村丛书》本《临川先生歌曲》增补,凡二十九首。王安石是欧阳修倡导的诗文革新运动的积极参加者,唐宋八大家之一。其散文雄健峭拔,诗歌遒劲清新。词虽不多而风格高峻。他的文学主张核心是「文贵致用」。散文创作以论说文的成就最为突出。《上仁宗皇帝言事书》条分缕析,提挈起伏。《答司马谏议书》理足气盛,精炼有力。记叙文夹叙夹议,寓意深远。如《游褒禅山记》等。诗歌创作有1500多首,极富特色。不少诗歌表现了要求改革时弊和关心人民疾苦的精神。如《河北民》、《兼并》、《感事》、《省兵》等。咏史怀古的诗篇,抒发了对国事的感慨,表现出强烈的爱国主义思想。如《入塞》、《西帅》、《阴山画虎图》、《次韵元厚之平戎庆捷》等。有些诗歌表达出新颖的命意,喜欢翻历史旧案。如脍炙人口的《明妃曲》二首。欧阳修、梅尧臣、曾巩等都写了和诗。抒情写景诗有很多名篇佳句。《南浦》、《染云》、《书湖阴先生壁》、《江上》、《北山》、《泊船瓜州》都是公认的佳作。这些作品以工致取胜,寓意深刻,被认为是苏轼、黄庭坚的先导。退居江宁的10年,思想十分矛盾。一方面继续关心新法的推行,另方面感到自己的处境越来越困难,转而借助佛理来解脱苦闷。所著《字说》、《钟山日录》等,多已散失,文集今有《王文公文集》、《临川先生文集》两种,后人辑有《周官新义》、《诗义钩沉》等。
展开查看所有  

王安石诗集大全

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【北山】 北山输绿涨横陂, 直堑回塘滟滟时。 细数落花因坐久, 缓寻芳草得归迟。

    【běi shān 】 běi shān shū lǜ zhǎng héng bēi , zhí qiàn huí táng yàn yàn shí 。 xì shù luò huā yīn zuò jiǔ , huǎn xún fāng cǎo dé guī chí 。

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【泊船瓜洲】 京口瓜洲一水间,[1] 钟山只隔数重山。[2] 春风又绿江南岸,[3] 明月何时照我还?[4]

    【bó chuán guā zhōu 】 jīng kǒu guā zhōu yī shuǐ jiān ,[1] zhōng shān zhī gé shù zhòng shān 。[2] chūn fēng yòu lǜ jiāng nán àn ,[3] míng yuè hé shí zhào wǒ hái ?[4]

    古诗三百首,小学古诗,写风,月亮,山水,地名,思乡,
  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【残菊】 黄昏风雨打园林, 残菊飘零满地金; 折得一枝还好在, 可怜公子惜花心。

    【cán jú 】 huáng hūn fēng yǔ dǎ yuán lín , cán jú piāo líng mǎn dì jīn ; shé dé yī zhī hái hǎo zài , kě lián gōng zǐ xī huā xīn 。

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【出塞】 涿州沙上饮盘桓,[2] 看舞春风小契丹。 塞雨巧催燕泪落,[3] 濛濛吹湿汉衣冠![4]

    【chū sāi 】 zhuō zhōu shā shàng yǐn pán huán ,[2] kàn wǔ chūn fēng xiǎo qì dān 。 sāi yǔ qiǎo cuī yàn lèi luò ,[3] méng méng chuī shī hàn yī guàn ![4]

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【春夜】 金炉香烬漏声残, 剪剪轻风阵阵寒。 春色恼人眠不得, 月移花影上栏杆。

    【chūn yè 】 jīn lú xiāng jìn lòu shēng cán , jiǎn jiǎn qīng fēng zhèn zhèn hán 。 chūn sè nǎo rén mián bú dé , yuè yí huā yǐng shàng lán gǎn 。

    古诗三百首,春天,
  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【登飞来峰】 飞来峰上千寻塔, 闻说鸡鸣见日升。 不畏浮云遮望眼, 自缘身在最高层。[1]

    【dēng fēi lái fēng 】 fēi lái fēng shàng qiān xún tǎ , wén shuō jī míng jiàn rì shēng 。 bú wèi fú yún zhē wàng yǎn , zì yuán shēn zài zuì gāo céng 。[1]

    古诗三百首,初中古诗,写山,励志,哲理,
  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【葛溪驿】 缺月昏昏漏未央,[1]一灯明灭照秋床。 病身最觉风露早,[2]归梦不知山水长。[3] 坐感岁时歌慷慨,[4]起看天地色凄凉。[5] 鸣蝉更乱行人耳,正抱疏桐叶半黄。[6]

    【gě xī yì 】 quē yuè hūn hūn lòu wèi yāng ,[1]yī dēng míng miè zhào qiū chuáng 。 bìng shēn zuì jiào fēng lù zǎo ,[2]guī mèng bú zhī shān shuǐ zhǎng 。[3] zuò gǎn suì shí gē kāng kǎi ,[4]qǐ kàn tiān dì sè qī liáng 。[5] míng chán gèng luàn háng rén ěr ,zhèng bào shū tóng yè bàn huáng 。[6]

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【桂枝香】 登临送目。 正故国晚秋, 天气初肃。 千里澄江似练, 翠峰如簇。 征帆去棹残阳里, 背西风酒旗斜矗。 彩舟云淡, 星河鹭起, 画图难足。 念往昔,繁华竞逐, 叹门外楼头, 悲恨相续。 千古凭高对此, 谩嗟荣辱。 六朝旧事随流水, 但寒烟衰草凝绿。 至今商女, 时时犹唱, 后庭遗曲。

    【guì zhī xiāng 】 dēng lín sòng mù 。 zhèng gù guó wǎn qiū , tiān qì chū sù 。 qiān lǐ chéng jiāng sì liàn , cuì fēng rú cù 。 zhēng fān qù zhào cán yáng lǐ , bèi xī fēng jiǔ qí xié chù 。 cǎi zhōu yún dàn , xīng hé lù qǐ , huà tú nán zú 。 niàn wǎng xī ,fán huá jìng zhú , tàn mén wài lóu tóu , bēi hèn xiàng xù 。 qiān gǔ píng gāo duì cǐ , màn jiē róng rǔ 。 liù cháo jiù shì suí liú shuǐ , dàn hán yān shuāi cǎo níng lǜ 。 zhì jīn shāng nǚ , shí shí yóu chàng , hòu tíng yí qǔ 。

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【浣溪沙】 百亩中庭半是苔, 门前白道水萦回。 爱闲能有几人来。 小院回廊春寂寂, 山桃溪杏两三栽。 为谁零落为谁开?

    【huàn xī shā 】 bǎi mǔ zhōng tíng bàn shì tái , mén qián bái dào shuǐ yíng huí 。 ài xián néng yǒu jǐ rén lái 。 xiǎo yuàn huí láng chūn jì jì , shān táo xī xìng liǎng sān zāi 。 wéi shuí líng luò wéi shuí kāi ?

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【郊行】 柔桑采尽绿阴稀,[1] 芦箔蚕成密茧肥。[2] 聊向村家问风俗:[3] 如何勤苦尚凶饥?[4]

    【jiāo háng 】 róu sāng cǎi jìn lǜ yīn xī ,[1] lú bó cán chéng mì jiǎn féi 。[2] liáo xiàng cūn jiā wèn fēng sú :[3] rú hé qín kǔ shàng xiōng jī ?[4]

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【浪淘沙令】 伊吕两衰翁, 历遍穷通。 一为钓叟一耕佣。 若使当时身不遇, 老了英雄。 汤武偶相逢, 风虎云龙。 兴亡只在笑谈中。 直至如今千载后, 谁与争功!

    【làng táo shā lìng 】 yī lǚ liǎng shuāi wēng , lì biàn qióng tōng 。 yī wéi diào sǒu yī gēng yòng 。 ruò shǐ dāng shí shēn bú yù , lǎo le yīng xióng 。 tāng wǔ ǒu xiàng féng , fēng hǔ yún lóng 。 xìng wáng zhī zài xiào tán zhōng 。 zhí zhì rú jīn qiān zǎi hòu , shuí yǔ zhēng gōng !

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【梅花】 墙角数枝梅,[1] 凌寒独自开。[2] 遥知不是雪,[3] 为有暗香来。[4]

    【méi huā 】 qiáng jiǎo shù zhī méi ,[1] líng hán dú zì kāi 。[2] yáo zhī bú shì xuě ,[3] wéi yǒu àn xiāng lái 。[4]

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【明妃曲二首】 其一 明妃初出汉宫时,泪湿春风鬓脚垂。 低徊顾影无颜色,尚得君王不自持。 归来却怪丹青手,入眼平生几曾有; 意态由来画不成,当时枉杀毛延寿。 一去心知更不归,可怜着尽汉宫衣; 寄声欲问塞南事,只有年年鸿雁飞。 家人万里传消息,好在毡城莫相忆; 君不见咫尺长门闭阿娇,人生失意无南北。 其二 明妃初嫁与胡儿,毡车百辆皆胡姬。 含情欲语独无处,传与琵琶心自知。 黄金杆拨春风手,弹看飞鸿劝胡酒。 汉宫侍女暗垂泪,沙上行人却回首。 汉恩自浅胡恩深,人生乐在相知心。 可怜青冢已芜没,尚有哀弦留至今。

    【míng fēi qǔ èr shǒu 】 qí yī míng fēi chū chū hàn gōng shí ,lèi shī chūn fēng bìn jiǎo chuí 。 dī huái gù yǐng wú yán sè ,shàng dé jun1 wáng bú zì chí 。 guī lái què guài dān qīng shǒu ,rù yǎn píng shēng jǐ céng yǒu ; yì tài yóu lái huà bú chéng ,dāng shí wǎng shā máo yán shòu 。 yī qù xīn zhī gèng bú guī ,kě lián zhe jìn hàn gōng yī ; jì shēng yù wèn sāi nán shì ,zhī yǒu nián nián hóng yàn fēi 。 jiā rén wàn lǐ chuán xiāo xī ,hǎo zài zhān chéng mò xiàng yì ; jun1 bú jiàn zhǐ chǐ zhǎng mén bì ā jiāo ,rén shēng shī yì wú nán běi 。 qí èr míng fēi chū jià yǔ hú ér ,zhān chē bǎi liàng jiē hú jī 。 hán qíng yù yǔ dú wú chù ,chuán yǔ pí pá xīn zì zhī 。 huáng jīn gǎn bō chūn fēng shǒu ,dàn kàn fēi hóng quàn hú jiǔ 。 hàn gōng shì nǚ àn chuí lèi ,shā shàng háng rén què huí shǒu 。 hàn ēn zì qiǎn hú ēn shēn ,rén shēng lè zài xiàng zhī xīn 。 kě lián qīng zhǒng yǐ wú méi ,shàng yǒu āi xián liú zhì jīn 。

    咏史怀古,
  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【南乡子】 自古帝王州,郁郁葱葱佳气浮。 四百年来成一梦,堪愁。 晋代衣冠成古丘。 绕水恣行游,上尽层城更上楼。 往事悠悠君莫问,回头。 槛外长江空自流。

    【nán xiāng zǐ 】 zì gǔ dì wáng zhōu ,yù yù cōng cōng jiā qì fú 。 sì bǎi nián lái chéng yī mèng ,kān chóu 。 jìn dài yī guàn chéng gǔ qiū 。 rào shuǐ zì háng yóu ,shàng jìn céng chéng gèng shàng lóu 。 wǎng shì yōu yōu jun1 mò wèn ,huí tóu 。 kǎn wài zhǎng jiāng kōng zì liú 。

  • 作者:王安石 朝代:宋代

    【菩萨蛮】 数间茅屋闲临水, 窄衫短帽垂杨里。 花是去年红, 吹开一夜风。 梢梢新月偃, 午醉醒来晚。 何物最关情, 黄鹂三两声。

    【pú sà mán 】 shù jiān máo wū xián lín shuǐ , zhǎi shān duǎn mào chuí yáng lǐ 。 huā shì qù nián hóng , chuī kāi yī yè fēng 。 shāo shāo xīn yuè yǎn , wǔ zuì xǐng lái wǎn 。 hé wù zuì guān qíng , huáng lí sān liǎng shēng 。